Trang

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Sô cô la đắng

Gã lặng lẽ châm điếu thuốc. Bên cạnh gã, nàng cũng ngồi lặng lẽ.
Một phút.
Hai phút
...
Nàng quay sang nhìn gã, ném cho gã một cái nhìn đầy tinh quái.
- Cho tôi mượn điếu thuốc.
Gã trợn mắt hoài nghi.
Nàng rút điếu thuốc từ tay gã rít một cái rồi nhả khói.
- Cô cũng hút thuốc sao ?
- Đã từng.
- Có nghĩa là cô đã bỏ thuốc rồi ?
- Ừ.
- Ừm. Bỏ đi. Dù sao cũng chẳng tốt. - Gã cười méo mó.
- Biết thế sao anh còn hút ?
- Chả biết được. Còn cô ? Sao lại bỏ ?
- Vì tôi muốn sống thêm vài năm nữa.
Lần này thì gã cười. Cười sặc sụa.
- Vậy là anh cũng biết cười à.
- Tất nhiên là tôi biết cười. Cô không có ý cho tôi là thằng cha máu lạnh đó chứ ?
- Có thể lắm. Nếu như anh cứ đăm chiêu mãi như vậy. Anh bị làm sao thế ?
- Không sao cả. Trời lạnh rồi. Về đi.
* * *
Hai cái bóng cô đơn tiến lên đều đều cùng nhau. Bóng gã dài khẳng khiu. Bóng nàng mập và tròn. Đơn giản nàng giấu mình trong hàng tầng áo khoác.

Gã có cái dáng dấp thư sinh, gương mặt thư sinh nhưng lúc nào cũng cau có, lạnh lùng. Nàng thì ngược lại, lúc nào nàng cũng cười, mắt long lanh. Nàng không xinh, cũng chẳng có duyên nhưng nàng luôn làm người ta yêu mến nàng vì nàng nhiệt huyết và rất trong sáng.
Xung quanh gã, biết bao nhiêu cô gái vây quanh, vì gã đẹp và cũng vì gã giàu. Nhưng gã chẳng yêu được ai. Quanh nàng bao người vây quanh vì người ta tìm được niềm vui, được tình yêu cuộc sống khi ở cạnh nàng. Nhưng...chẳng ai yêu nàng cả.
Giờ thì gã ở cái tuổi đủ chín chắn, đủ trưởng thành, đủ để có những đứa con sắp đến tuổi đi học. Và gã đồng ý để người ta mai mối cho gã. Vì thế gã gặp nàng.
Còn nàng, sau biết bao cuộc mai mối, người bên kia biến mất sau ngay buổi gặp đầu tiên, vì người ta cần vợ nhưng còn yêu cầu cả vợ đẹp.
Nàng miễn cưỡng đi gặp gã.
Hai người gặp mặt, sau những câu chào hỏi là im lặng.
Và giờ hai người lại im lặng bước cạnh nhau.
* * *
- Phụ nữ...
- Sao vậy ?
- Nhìn cô tôi không nghĩ cô hút thuốc ?
- Anh nghĩ chỉ những cô gái hư hỏng mới hút thuôc thôi  à ?
- Tôi không có ý thế. Nhìn cô có vẻ có một cuộc sống rất vui vẻ, an nhàn...
- Tôi tò mò không biết vị thuốc thế nào nên tôi hút.
Gã lại cười. Cười nhẹ nhẹ.
- Anh không muốn đi gặp tôi đúng không ?
- Sao cô nghĩ vậy ?
- Từ thái độ của anh tôi thấy được điều đó.
- Ừ. Cũng đúng. Nhưng sau khi gặp cô, tôi cũng không thấy phải ân hận gì.
- Vậy à.
- Cô vô tư lắm. Và tôi nghĩ chúng ta có thể kết bạn.
- Ok. Vậy rất vui được làm bạn với anh.
- Chứ không phải là muốn hẹn hò với tôi sao ?
- Anh cho rằng tôi đang cần tuyển chồng à ?
- Người ta đi xem mặt thường là để như vậy mà.
- Anh ngạo mạn và tự tin quá đấy. Làm bạn nhé.
- Ok, tôi cũng rất vui.
* * *
Hai người quen nhau như vậy đó. Giữa cái tiết trời mùa đông lạnh lẽo, hai người cô đơn gặp nhau, họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim những khi rảnh rỗi. Gã thích gặp nàng hơn những người bạn khác của gã bởi nàng cho gã cái gã cần : sự bình yên của một cuộc sống bình thường, sự thoải mái của một tình bạn và sự tinh tế của một cô gái. Nhưng hai người vẫn chẳng yêu nhau.
Rồi một ngày, gã không gọi được cho nàng. Nàng biến mất.
Gã hờ hững dần trở về lối sống trước kia của gã với một nụ cười chua chát "gái nào thì cũng thế, rồi cũng chẳng chịu nổi mình".

Một tháng.
Hai tháng.
...Gần một năm...nàng lại xuất hiện. Nàng bảo tự dưng thấy nhớ gã nên thử về xem gã thế nào.
Gã nói với nàng một vài câu xã giao...chẳng thể tự nhiên như lúc xưa nữa. Nàng chỉ cười. Bởi lỗi cũng tại nàng, bỏ đi không một câu chào tạm biệt.
Một ngày, nàng đến tìm gã cho gã xem một bộ phim cũ rích "Titanic". Gã ngồi bên nàng...không cảm xúc. Cho đến khi phát hiện...nàng đang rơi nước mắt.
- Anh biết không. Tôi đã xem bộ phim này biết bao nhiêu lần. Và tôi luôn tự hỏi rằng liệu có ai có thể yêu tôi như vậy không hoặc...có ai để tôi có thể...yêu hơn cả cuộc sống không ?
Mặt gã giãn dần ra. Đôi môi mấp máy như muốn nói một điều gì đó nhưng chẳng thể nói được.
Trời đông lạnh, lại thêm mấy hạt mưa bụi bay khiến người ta lạnh tím tái. Vậy mà nàng từ chối việc gã đưa nàng về.
Và rồi nàng lại biến mất.
* * *
Gã tìm được tin tức về nàng từ những người bạn. Nàng bệnh nặng và nàng sắp chết.
Nhìn nàng nằm ngủ im lìm, nước da trắng bệch, tự dưng gã thấy nàng giống như một thiên thần vậy, bé xíu. Lần đầu tiên, gã được nhìn nàng không phải trong bộ dạng nấp dưới hàng lớp áo bông.
- Thì ra cô nhỏ bé đến thế.
Nàng cựa mình. Nàng nghe được câu nói của gã. Khẽ cười, yếu ớt.
- Một năm qua cô ở trong bệnh viện ?
- Ừ.
- Sao cô không cho tôi biết ?
- Tôi hay thích bí mật mất tích như thế.
- Và cô làm tôi tổn thương tôi đấy.
- Tôi tưởng anh mạnh mẽ lắm chứ.
- Cô đang mỉa mai tôi à ?
- Anh hãy nghĩ thế nếu anh thích.
- Vậy lần này sao cô cũng đi mà không thèm chào tôi ?
- Tôi định đi mãi mãi nên không biết phải vĩnh biệt anh thế nào.
- Cô lạc quan quá nhỉ ?
- Tất nhiên.
- Thế vì sao cô lại muốn đi mãi mãi ?
- Không biết nữa. Chắc tại tôi sợ nếu ở lại...anh sẽ yêu tôi.
* * *
Lần này gã chẳng thể hờ hững giả như đã bình thường với cuộc sống như xưa nữa. Gã không hề biết rằng nàng đã ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của gã. Khi nghe được câu nói của nàng rằng liệu có ai để nàng có thể yêu hơn cả cuộc sống không tự dưng gã thấy đau đớn lắm, cứ như ai âm thầm cắn xé ruột gan gã vậy. Gã muốn hỏi rằng nàng có yêu gã không. Nếu nàng yêu gã, gã có thể cho nàng tất cả, kể cả mạng của gã nếu nàng cần. Nhưng gã không nói được.
Cuối cùng thì nàng đi thật. Cuối cùng thì hai người cũng chẳng thể hết cô đơn.
------------
Chẳng hiểu sao gã cứ thích viết hoài những câu chuyện buồn như thế này. Người ta nói rằng suy nghĩ của mình quyết định tương lai của mình. Gã mong một tình yêu đẹp đến với gã. Nhưng hình như tình chỉ đẹp khi tình dang dở phải không.
Một phiên bản buồn nữa đây. Anh nợ em một kiếp
Sắp có version 2 của Anh nợ em một kiếp. Hiện tại đang viết dở mà chưa biết đặt tên là gì. Mong rằng suy nghĩ của gã sẽ đưa đến một kết thúc có hậu hơn.