Trang

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Gác bút tòng nhung

Là thành ngữ Hán Việt. Bút tượng trưng cho văn nhân, nhung là thứ vải may quân phục rất tốt và ấm. Câu ấy ý chỉ khi nước có biến thì kẻ thư sinh cũng tạm thời từ bỏ nghiên bút mà lên đường tòng quân.
Hi hi. Viết thế thui. Khoe cái bút được tặng là chính. Bút mực học sinh, đứa bạn hì hụi đi nhờ người khắc tên chính chủ lên đó rùi mới trao cho mình. Thích.

Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015

Tháng 9

Nằm xem "Kí ức Việt Nam", nghe lão nghệ sĩ saxophone một cách quằn quại bản tình ca Hà Nội mà gã nhớ quá. Giữa trời se lạnh này càng nhớ. Hà Nội hồn nhiên, Hà Nội trầm mặc mong manh trong heo may. Chết tiệt. Gã ghét cái cảm giác này. Rất ghét.

Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

Ngắm trăng và lảm nhảm

Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối
...

Hôm ấy rằm tháng 7,  3 đứa con gái hẹn hò nhau đi uống nước ngắm trăng. Một đứa ngày trước học công nghệ thông tin Bách Khoa, hiện tại làm trợ lí kiêm biên - phiên dịch viên tiếng Hoa cho công ti Trung Quốc. Một đứa kĩ sư công trình thủy Hàng Hải, đã qua đủ nghề, giờ làm PG cho gian hàng đồ điện tử tại siêu thị. Đứa còn lại là mình - kĩ sư hóa vàng, đang chuẩn bị đi bán báo vỉa hè. Tự dưng ngẫm thấy buồn cười, ngày xưa đi học bao ước mơ bao hoài bão cống hiến này nọ. Đến lúc ra trường vẫn còn cơn mơ tốt nghiệp ngành này, đại học này thì phải làm cái này cái kia. Nhưng rùi vì mưu sinh mà con người ta cũng nên suy nghĩ thoáng dần. Mình thấy làm gì chả được miễn là không thẹn với lương tâm. Người ta không nhận mình vào làm thì tự làm cho mình vậy cũng chả đói mà còn tự do. Nên suy cho cùng cái vấn đề gì mà trăm ngàn cử nhân thạc sĩ thất nghiệp mình nghĩ cứ lạ lạ, ở họ cả thôi mà. Nhưng bỏ đi, mình không bàn thế sự.
Nhiều người tiếc cho tụi mình công sức đi học. Tiếc cho cái bằng của tụi mình xếp xó. Cái này mình thấy không hẳn. Mình được đi học đó là một điều vô cùng tuyệt vời vì quan trọng nhất là mình được mở mang tầm nhìn, khai thông trí tuệ, giao lưu xã hội, rèn luyện tư duy, khả năng thích nghi. Kiến thức chỉ là một phần trong đó thôi. Tất cả chúng giờ nằm trong con người chúng ta, thành khí chất của ta rồi. Vì vậy đừng tiếc công học. Các bậc phụ huynh đừng vì thấy thế hệ chúng tôi thất nghiệp và trái ngành mà lung lay cái quyết tâm cho con đi học nha.
Nhảm quá. Quay trở lại 3 đứa mình, đang nằm phơi mình chân vắt vẻo trên thành lan can ngắm trăng. Chả ai nói với ai câu gì. Mình quay sang ngắm đứa PG, đúng là PG có khác, gọn gàng xinh xắn, thêm chút son phấn càng ngọt ngào. Mình bảo dạo này mày đẹp đấy. Con bé vuốt vuốt mấy sợi tóc vàng gợn gợn trên trán rùi đáp lại bằng cái giọng rất tưng tửng "Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối" (Nam Cao).
Khả năng đêm rằm tới mình phải mang câu này ra ngẫm lại. Thế gian này có biết bao nhiêu thứ gọi là... nghệ - thuật.

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015

Bụi...

Sáng hôm nào đó trời vương chút lạnh, mưa bụi bay, lá vàng rơi xào xạc.
Hình như ngày nghỉ. Đường vắng teo. Cảm giác như mỗi mình lang thang ngoài phố.
Đi ngang. Đi dọc. Loay hoay. Tiến và lui. Nhìn ngơ ngác. Cái cảm giác mông lung, lạc lõng như rớt vào một thế giới quen lắm mà không nhận ra...
Chới với.
...
Ờ.
Thì ra ta đã lỡ quên đi tự lúc nào rồi...
...
Kỉ niệm nào rộng khắp mênh mông?
Để nỗi nhớ cứ bềnh bồng ngơ ngác
Anh đi tìm em giữa trời rệu rạc
Giữa một đời ngột ngạt...
Vết đau thương.
.
.
Sao em mãi miên man màu rêu cũ?
(thơ Người bán hoa cúc dại)


Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

Vui tí thui mà

Dạo này mình rảnh.
Nên mình viết nhiều.
Viết xong lại thấy mình rảnh quá.
Hê hê.
Quên. Chưa chào Quốc Khánh ạ. Cháu đi học để hưởng ứng đây ạ :D

P/S: Ngày xưa xưa lắm mình có cái bàn học 1 ngăn. Bố bảo bé thì chỉ dùng bằng ấy là đủ. Mình bày đủ thứ. Sách vở thì ít chứ những thứ ngụy trang sách vở thì vô kể, cả đồ chơi nữa. Ha ha. Mình nhét vải vóc rùi màu rùi đất dao kéo kim chỉ búp bê voi lợn bóng đèn dây điện hầm bà là đầy ngăn bàn. Bố hỏi thế mày học ở đâu? Chả lẽ mình lại bảo bố là làm gì có gì để học? Mình chỉ lên giường vứt chi chít đồ chơi chiếm nửa cái giường bảo con học trên ấy.
Hôm sau, bố lấy bản lề nối to cái mặt bàn của mình ra. Rùi được vài hôm, mình lại thấy nó không đủ.
Chị mình học xong, cho mình thêm cái bàn. Rồi sự việc cứ êm đẹp được vài hôm là lại đâu vào đấy.
Bố bảo tao nghĩ mày phải ngồi cái bàn 6 ngăn. Nói thế thôi chớ bố mặc kệ mình rồi =)).
Sau mình lên Hà Nội học. Mới về thăm nhà lần đầu đã thấy em bàn 1 ngăn của mình được cưa chân ngắn xuống rùi gắn thêm cái đầu máy vắt xổ cho chị gái. Cái bàn của chị cho mình thì mục chân nên giải tán nó luôn (Ôi đồ chơi của tôi, các tác phẩm nghệ thuật của tôi). Thế là hết chỗ để ngồi.
Tính ra đến giờ cũng 7 năm rùi mình mới ở nhà. Nhanh thiệt. Mình về mình biển thủ ngay của bố cái bàn dự phòng mang làm của riêng. Lâu lắm. Thấy nhớ cái cảm giác ngồi tại góc là của riêng mình. Ánh đèn, sách vở, giấy bút. Cơ mà chả có thứ gì để bày nữa rùi.