Trang

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

...

Một thời mình từng có cái ý tưởng điên rồ là thử chết xem sao, chắc nhẹ nhàng hơn sống rất nhiều.
Cho đến khi bác sĩ bảo mình nhập viện ngay nếu muốn giữ mạng, mình mới ngộ ra mình muốn sống và phải sống cho thật tốt.
Đôi khi thấy bản thân như một đứa vô cảm, chả cần gì, chả yêu thương thứ gì nên chả biết mình phải sống vì điều gì nữa. Mình từng biết một con người quanh năm ngày tháng ôm một nỗi đau, bấu víu, gặm nhấm nó mà sống. Cái đó mình không làm được.
Một lí do duy nhất mình có thể vẽ ra là sống vì gia đình. Đúng. Nếu mình chết thật thì chắc bố mẹ đau lòng lắm. 
Nhưng cũng vì thế mà mình muốn chạy thật xa thật xa. Vì ở bên gia đình, dù rất cố mình vẫn luôn không thể thở được một cách bình thường. 
Tại sao người ta dễ dàng cười nói với một người lạ mà không thể với người thân?
Mỗi một con người đều có những tổn thương. Nhưng tổn thương lớn nhất lại là do người thân mang đến. Tại sao?
Một lần nữa mình muốn biến mất khỏi thế giới này. Nhưng mình không làm đâu.
Cuộc sống không cho phép ai làm lại điều gì nên đừng bao giờ nói câu hối hận.


Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

Nhảm

Muốn viết gì đó cho đỡ thấy bế tắc mà không viết được. Ha ha.
Mưa lạnh và chả nghĩ ra mình phải làm gì. Thèm được ngồi cùng với mấy đứa điên điên và tách cafe nóng quá.