Trang

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

Nhảm

Thi thoảng. Phải cần 1 tí chênh vênh mới thấy mình thực sự đang sống.

Hải Phòng.
Không bao giờ lãng mạn như Hà Nội. Trầm mặc lại càng không có.  Cũng chẳng mờ ảo nhàn nhạt như hồi ở Lào Cai.
Cái không khí mình nhìn được, nó là sự tưng tửng, dửng dưng, vừa đủ, ấm nóng. Thích không khí ấy.
Cuộc sống tếu táo, hưởng thụ, ăn chơi, nhậu nhẹt, đề đóm các thể loại.
Cứ như là gạt cuộc đời sang một bên vậy.
Và ta sắp quên mất buồn là gì. Không cần gì. Không biết sợ là gì.
Và cũng không còn biết mình sống vì điều gì.
Chợt nghĩ có phải vì thứ cảm giác thăng hoa tuyệt vời này mà các thanh niên hoa phượng cứ ngạo nghễ phi xe tung mù khói lửa, tưởng mình là siêu nhân. Ha ha.

Là như vậy đấy. Có vui thì nên có buồn. Buồn vì gì mới thấy mình cần cái ấy. Có mong muốn thì mới có mục đích sống. Mình thật là triết học quá mà =))))
Buồn ơi. Mi ở đâu. Ha ha