Đã mang tiếng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông
.
.
.
Khà khà. Cứ hiểu nguệch ngoạc là đã lỡ mang tiếng rùi thì làm thật đi cho có miếng. Cố lên nào :D
Đừng nghĩ nữa và làm đi!!!
P/S: tự dưng tìm thấy cái hình hồi trẻ nên khoe tí ế :))
Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015
Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015
Chuyện thứ 3: Nhà đại thể
Là cái nhà to, ngói đỏ, sơn trắng nằm một mình một chỗ. Rất đẹp.
Một chiều gió mát, chút mưa bụi bay bay, mình lãng đãng dọc con đường sau nhà xe, vỉa hè trồng đầy cỏ hoa vàng, nhìn qua song sắt là đường lớn, bãi bồi, con sông chảy dài theo những dãy núi. Quả là thơ mộng vô cùng.
Sử dụng kháng sinh khiến hầu hết bệnh nhân lâu ngày không đi đại tiện, mình cũng chẳng ngoại lệ. Vậy mà chẳng rõ hiện giờ do tinh thần thư thái nhẹ nhõm hay cái bụng không chứa nổi nữa mà giữa cảnh non nước hữu tình này mình tự dưng nổi hứng muốn đi. Mà đi toilet ở đây là vấn đề không nhỏ.
Mình tia ngay thấy cái chữ WC ở ngôi nhà màu trắng không xa. Rất tuyệt vời, cửa không bị khóa (bệnh viện này nhân viên toàn khóa cửa WC để hạn chế dùng chung với bệnh nhân). Mình kiểm tra chốt cửa, bộ phận xả nước, bóng điện đều ok, thế là yên tâm.
Biết có chỗ đi vệ sinh thoải mái, mình thích thú khoái chí như phát minh ra cái gì to lớn lắm. Mình đi dạo quanh ngắm nghía cái công trình lớn ấy.
NHÀ ĐẠI THỂ
Mình đoán tên ấy chắc nghĩa là nhà sinh hoạt tập thể, văn nghệ, giao lưu, họp hành gì đó. Ờ, phù hợp lắm, rộng, sảnh lớn, cột nhà to, kiến trúc gần giống đình chùa, sơn trắng lãng mạn. Cửa gỗ cao đóng kín nên mình chả nhìn thấy gì bên trong, cứ quẩn quanh thơ thẩn hóng gió, khều khều mấy bông hoa, miệng không khép lại nổi vì chưa vơi đi niềm vui với cái phát hiện vĩ đại.
Bụng dạ thanh sạch, tối mình ngủ rõ ngon. Sáng hôm sau, cô Chiến kể với mình đêm qua bệnh viện chắc có người chết, giờ đang làm lễ ở nhà xác, đợi đưa về. Mình hỏi cô nhà xác ở đâu. Cô chỉ mình ra ngôi nhà màu trắng, ngói đỏ. Mình vừa ngủ dậy. Mặt mình đần ra.
P/S: Phòng bên có một chú tốt lắm, chú hay hỏi chuyện mình, hay nói cười, cho mình dùng ké nhà tắm, dặn mình phải tích trữ nước kẻo mất nước đột ngột. Một sáng chú ho liên tục không dừng, máu chảy nhiều qua đường truyền tĩnh mạch ở tay. Chiều hôm ấy vẫn thấy chú ho. Sáng hôm sau mình hóng không thấy nữa, nhìn ra nhà đại thể thấy đông người. Thì ra con người mong manh thật.
Một chiều gió mát, chút mưa bụi bay bay, mình lãng đãng dọc con đường sau nhà xe, vỉa hè trồng đầy cỏ hoa vàng, nhìn qua song sắt là đường lớn, bãi bồi, con sông chảy dài theo những dãy núi. Quả là thơ mộng vô cùng.
Sử dụng kháng sinh khiến hầu hết bệnh nhân lâu ngày không đi đại tiện, mình cũng chẳng ngoại lệ. Vậy mà chẳng rõ hiện giờ do tinh thần thư thái nhẹ nhõm hay cái bụng không chứa nổi nữa mà giữa cảnh non nước hữu tình này mình tự dưng nổi hứng muốn đi. Mà đi toilet ở đây là vấn đề không nhỏ.
Mình tia ngay thấy cái chữ WC ở ngôi nhà màu trắng không xa. Rất tuyệt vời, cửa không bị khóa (bệnh viện này nhân viên toàn khóa cửa WC để hạn chế dùng chung với bệnh nhân). Mình kiểm tra chốt cửa, bộ phận xả nước, bóng điện đều ok, thế là yên tâm.
Biết có chỗ đi vệ sinh thoải mái, mình thích thú khoái chí như phát minh ra cái gì to lớn lắm. Mình đi dạo quanh ngắm nghía cái công trình lớn ấy.
NHÀ ĐẠI THỂ
Mình đoán tên ấy chắc nghĩa là nhà sinh hoạt tập thể, văn nghệ, giao lưu, họp hành gì đó. Ờ, phù hợp lắm, rộng, sảnh lớn, cột nhà to, kiến trúc gần giống đình chùa, sơn trắng lãng mạn. Cửa gỗ cao đóng kín nên mình chả nhìn thấy gì bên trong, cứ quẩn quanh thơ thẩn hóng gió, khều khều mấy bông hoa, miệng không khép lại nổi vì chưa vơi đi niềm vui với cái phát hiện vĩ đại.
Bụng dạ thanh sạch, tối mình ngủ rõ ngon. Sáng hôm sau, cô Chiến kể với mình đêm qua bệnh viện chắc có người chết, giờ đang làm lễ ở nhà xác, đợi đưa về. Mình hỏi cô nhà xác ở đâu. Cô chỉ mình ra ngôi nhà màu trắng, ngói đỏ. Mình vừa ngủ dậy. Mặt mình đần ra.
P/S: Phòng bên có một chú tốt lắm, chú hay hỏi chuyện mình, hay nói cười, cho mình dùng ké nhà tắm, dặn mình phải tích trữ nước kẻo mất nước đột ngột. Một sáng chú ho liên tục không dừng, máu chảy nhiều qua đường truyền tĩnh mạch ở tay. Chiều hôm ấy vẫn thấy chú ho. Sáng hôm sau mình hóng không thấy nữa, nhìn ra nhà đại thể thấy đông người. Thì ra con người mong manh thật.
Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015
Đi bệnh viện
Rảnh kể chút chuyện chơi.
Dáng cao gầy, nước da trắng hồng sống mũi cao, mắt sáng. Gương mặt rất thông minh. Mình thích cô lắm.
Bệnh của cô là phải uống thật nhiều nước, càng nhiều càng tốt. Uống nhiều đi nhiều mà phòng mình lại không có nhà vệ sinh. Điều tất yếu xảy ra là phải đi nhờ hàng xóm.
Cái kiểu đi nhờ lại đâm sinh lo, lo đêm nay biết nhờ ở đâu, lo người ta đóng cửa, lo người ta thức giấc... thành ra vừa xử lí xong, về giường nằm đã lại thấy muốn đi tiếp.
Đêm đầu tiên ở viện cô không ngủ được.
Đêm thứ 2 nhà hàng xóm khóa cửa luôn, cô sắm cái bô để ngay sau nhà. Ấy vậy mà vẫn không ngủ được chỉ vì canh cánh nỗi lo chẳng may ngủ say quá...quên dậy đi tiểu. Hễ nằm xuống là đã thấy hình như mình buồn tiểu. Sau nhà là khoảng không ngăn cách với khoa truyền nhiễm và tâm thần. Rất đẹp và rất rộng. Cô thì sợ ma...
Giai đoạn ấy cuối cùng cũng qua, cô được xuất viện. Cũng may chỉ có 3 ngày, chớ ở viện lâu hơn khả năng bệnh nặng thêm chỉ bởi những muộn phiền.
Cô Chiến về, mình thấy phòng buồn hẳn. Chả ai nói chuyện cho nghe mình đâm ra nhàn rỗi. Mình rảnh mình nghĩ tới cô mình nằm ôm bụng cười. Không biết có phải vì thế mà trời xui đất khiến làm sao 2 ngày sau cô quay lại viện.
Mình chột dạ, thon thót, thấy mình đầy tội lỗi. Cô hổn hển bảo lần này cô bị viêm phế quản, không thở được. Thương cô lắm nhưng mình không nhịn được cười. Thấy mình cũng vô duyên, mình cười mà không biết cười cái gì =))
Ba ngày sau, cô lại được xuất viện. Hai cô cháu chia tay, cô bảo không muốn gặp lại mình nữa. Cô phũ phàng với mình quá !!!
Em nhập viện sau mình 1 ngày. Sốt rét. Chả có gì đặc biệt.
Em nhỏ bé, bộ đồ cũ kỹ, nhàu bẩn, đôi dép rách, gương mặt ngơ ngác đặc trưng của những đứa bé dân tộc thiểu số. Không có gì ấn tượng.
Cô Chiến ới mình, bảo mình liếc nhìn em. Mình nhìn, nhìn lên nhìn xuống, nhìn vòng qua vòng lại... chả thấy có chút hứng thú. Em giống như cái gì không nóng không lạnh cứ nhàn nhạt mềm mềm nguội nguội.
Cô Chiến cười bảo mình kém cỏi. Mình chìa cái mặt cũng ngơ ngác như em ấy ra nhìn cô. Rùi nó hết ngơ ngác ngay khi mình nhìn lại cái thân hình bé nhỏ của em. Em có bầu. Thế ra không phải sốt rét làm chướng bụng.
Em nói bé. Mình thì điếc. Mình phải cố gắng mới nghe rõ. Em bảo năm nay em 18 tuổi. Mình chả tin. Mình hỏi lại em sinh năm bao nhiêu. Em bảo 99. Em có bầu 7 tháng rồi.
Thằng vừa nãy đưa em vào viện là chồng em, nãy mình lại tưởng anh trai. Thằng chồng bảnh chọe, tóc dựng ngược, chân tay sạch sẽ, quần áo còn nguyên mép li, đôi dép chắc vừa mới rời khỏi vỏ. Hành tung bí ẩn, vợ nó ốm mà nó cứ như có công tác mật.
Mỗi sáng nhận thuốc, em không kí tên mà điểm chỉ. Thấy mình đọc sách em hỏi mình học hết lớp mấy rồi. Mình bảo mình học ngu quá học mãi đến giờ vẫn chả hết lớp mấy. Em cười bảo em thì học hết lớp 5, chữ viết không dùng nên quên hết rồi.
Cứ đến chiều là em lại sốt. Sốt tái mặt sốt run người. Mấy ngày đầu em chỉ trùm chăn chịu rét chả nói với ai, thằng chồng em vẫn thường xuyên đi làm công tác mật. Cô Chiến với mình thay phiên nhau làm người nhà cho em. Mình muốn tẩn thằng chồng em quá.
Chả có ai đến thăm em. Về sau mình mới biết mẹ em mất sớm, bố lấy vợ nữa. Em cưới thằng chồng mà trước đó chưa từng biết mặt. Mình để ý thằng chồng nhìn cũng sáng sủa, tên tiếng Kinh, học hết 11 chắc gia đình cũng có chút tiến bộ hơn mà sao cư xử kém quá, không rõ họ cưới em về làm gì nữa.
Em vẫn đều đặn lên cơn sốt. Thằng chồng đi công tác 2 ngày. Mình muốn đánh bom cả nhà nó.
Mọi người lần lượt ra viện. Em vẫn ở lại với mình, vẫn không giảm sốt. Bác sĩ không cho em uống thuốc nhiều vì còn phải chăm sóc cả đứa bé nữa. Rồi bác sĩ hỏi han em nhiều hơn, y tá đo nhiệt và lấy máu em nhiều hơn. Và rồi em được đưa sang khoa truyền nhiễm. Mình không biết giờ em thế nào.
Chuyện thứ 1: Cô chiến.
Dáng cao gầy, nước da trắng hồng sống mũi cao, mắt sáng. Gương mặt rất thông minh. Mình thích cô lắm.
Bệnh của cô là phải uống thật nhiều nước, càng nhiều càng tốt. Uống nhiều đi nhiều mà phòng mình lại không có nhà vệ sinh. Điều tất yếu xảy ra là phải đi nhờ hàng xóm.
Cái kiểu đi nhờ lại đâm sinh lo, lo đêm nay biết nhờ ở đâu, lo người ta đóng cửa, lo người ta thức giấc... thành ra vừa xử lí xong, về giường nằm đã lại thấy muốn đi tiếp.
Đêm đầu tiên ở viện cô không ngủ được.
Đêm thứ 2 nhà hàng xóm khóa cửa luôn, cô sắm cái bô để ngay sau nhà. Ấy vậy mà vẫn không ngủ được chỉ vì canh cánh nỗi lo chẳng may ngủ say quá...quên dậy đi tiểu. Hễ nằm xuống là đã thấy hình như mình buồn tiểu. Sau nhà là khoảng không ngăn cách với khoa truyền nhiễm và tâm thần. Rất đẹp và rất rộng. Cô thì sợ ma...
Giai đoạn ấy cuối cùng cũng qua, cô được xuất viện. Cũng may chỉ có 3 ngày, chớ ở viện lâu hơn khả năng bệnh nặng thêm chỉ bởi những muộn phiền.
Cô Chiến về, mình thấy phòng buồn hẳn. Chả ai nói chuyện cho nghe mình đâm ra nhàn rỗi. Mình rảnh mình nghĩ tới cô mình nằm ôm bụng cười. Không biết có phải vì thế mà trời xui đất khiến làm sao 2 ngày sau cô quay lại viện.
Mình chột dạ, thon thót, thấy mình đầy tội lỗi. Cô hổn hển bảo lần này cô bị viêm phế quản, không thở được. Thương cô lắm nhưng mình không nhịn được cười. Thấy mình cũng vô duyên, mình cười mà không biết cười cái gì =))
Ba ngày sau, cô lại được xuất viện. Hai cô cháu chia tay, cô bảo không muốn gặp lại mình nữa. Cô phũ phàng với mình quá !!!
Chuyện thứ 2: Bà mẹ 16 tuổi.
Em nhập viện sau mình 1 ngày. Sốt rét. Chả có gì đặc biệt.
Em nhỏ bé, bộ đồ cũ kỹ, nhàu bẩn, đôi dép rách, gương mặt ngơ ngác đặc trưng của những đứa bé dân tộc thiểu số. Không có gì ấn tượng.
Cô Chiến ới mình, bảo mình liếc nhìn em. Mình nhìn, nhìn lên nhìn xuống, nhìn vòng qua vòng lại... chả thấy có chút hứng thú. Em giống như cái gì không nóng không lạnh cứ nhàn nhạt mềm mềm nguội nguội.
Cô Chiến cười bảo mình kém cỏi. Mình chìa cái mặt cũng ngơ ngác như em ấy ra nhìn cô. Rùi nó hết ngơ ngác ngay khi mình nhìn lại cái thân hình bé nhỏ của em. Em có bầu. Thế ra không phải sốt rét làm chướng bụng.
Em nói bé. Mình thì điếc. Mình phải cố gắng mới nghe rõ. Em bảo năm nay em 18 tuổi. Mình chả tin. Mình hỏi lại em sinh năm bao nhiêu. Em bảo 99. Em có bầu 7 tháng rồi.
Thằng vừa nãy đưa em vào viện là chồng em, nãy mình lại tưởng anh trai. Thằng chồng bảnh chọe, tóc dựng ngược, chân tay sạch sẽ, quần áo còn nguyên mép li, đôi dép chắc vừa mới rời khỏi vỏ. Hành tung bí ẩn, vợ nó ốm mà nó cứ như có công tác mật.
Mỗi sáng nhận thuốc, em không kí tên mà điểm chỉ. Thấy mình đọc sách em hỏi mình học hết lớp mấy rồi. Mình bảo mình học ngu quá học mãi đến giờ vẫn chả hết lớp mấy. Em cười bảo em thì học hết lớp 5, chữ viết không dùng nên quên hết rồi.
Cứ đến chiều là em lại sốt. Sốt tái mặt sốt run người. Mấy ngày đầu em chỉ trùm chăn chịu rét chả nói với ai, thằng chồng em vẫn thường xuyên đi làm công tác mật. Cô Chiến với mình thay phiên nhau làm người nhà cho em. Mình muốn tẩn thằng chồng em quá.
Chả có ai đến thăm em. Về sau mình mới biết mẹ em mất sớm, bố lấy vợ nữa. Em cưới thằng chồng mà trước đó chưa từng biết mặt. Mình để ý thằng chồng nhìn cũng sáng sủa, tên tiếng Kinh, học hết 11 chắc gia đình cũng có chút tiến bộ hơn mà sao cư xử kém quá, không rõ họ cưới em về làm gì nữa.
Em vẫn đều đặn lên cơn sốt. Thằng chồng đi công tác 2 ngày. Mình muốn đánh bom cả nhà nó.
Mọi người lần lượt ra viện. Em vẫn ở lại với mình, vẫn không giảm sốt. Bác sĩ không cho em uống thuốc nhiều vì còn phải chăm sóc cả đứa bé nữa. Rồi bác sĩ hỏi han em nhiều hơn, y tá đo nhiệt và lấy máu em nhiều hơn. Và rồi em được đưa sang khoa truyền nhiễm. Mình không biết giờ em thế nào.
Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015
Ừ được
Có một thời ta thích những cơn mưa
Cái thuở ngày xưa xa lơ xa lắc
Thuở ấy bên ta em thường nhắc
Tớ thích mưa... ấy có thích không?
.
Cơ mà hôm nay và ngày mai nữa, chả thích mưa chút nào. Ông Trời! Tạnh hộ tí đi =))
Cái thuở ngày xưa xa lơ xa lắc
Thuở ấy bên ta em thường nhắc
Tớ thích mưa... ấy có thích không?
.
Cơ mà hôm nay và ngày mai nữa, chả thích mưa chút nào. Ông Trời! Tạnh hộ tí đi =))
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)