Trang

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Lament - sau cuộc vui là tiếng khóc thầm...đau đớn

Lament - Uaral , khúc buồn của người đàn ông... 


cửa kính thấm đẫm nước mưa và bên tai là bản Lament... 
Tiếng acoustic vang lên nhẹ nhàng, rớt xuống nơi sâu thẳm của tâm hồn rồi đọng lại như giọt sương mong manh, trong vắt... như những giọt nước mắt. Một ngày, ta vui cười xả láng, phát ngôn những câu bậy bạ, để rồi mỗi khi về nhà lại giam mình trong đêm. Một căn phòng nhỏ, một điều thuốc tàn, và một đám khói mang theo trái tim rữa nát theo tiếng mưa rơi... 
Giọng hát khàn đục vang lên, như tiếng gào của một con quái vật trong lồng ngực. Nhưng nó không hề ồn ào, mà âm ỉ, rên rỉ theo từng hàng cây ướt nước mưa và gió. Ta không nhận ra giá trị của mình, không thấy mình có ý nghĩa ở cõi đời này. 
Giọng hát lại đột ngột vút lên, thất thanh, như tiếng thét khi một con dao cứa nát cổ họng, rồi lại chìm trong tiếng acoustic êm dịu và não nề. Sống để làm gì đây? 
Sống, chỉ để chết. 
Ta không thể thoát ra vũng bùn của tuyệt vọng. Ta gào lên rằng: ta đang thay đổi số phận. Nhưng có ai biết, những gì ta làm vẫn thuộc về "số phận"? Thế nào là số phận đây? Ta không hiểu. 

Rồi ta lại khóc, tiếng khóc đứt quãng, nức nở trên cái nền acoustic lại quyện vào nhau, như một chuỗi âm thanh liên miên không dứt. Một thằng đàn ông không thể nào gào to được, một thằng đàn ông không thể nào mau nước mắt như phụ nữ... 
Một thằng đàn ông chỉ biết khóc trong bóng tối. 
Hãy thử nhìn xung quanh xem, bao nhiêu khuôn mặt đang cười? Và có bấy nhiêu chiếc mặt nạ? 
Họ luôn đeo mặt nạ, những chiếc mặt nạ trắng bệch, vô hồn. 
Sự tồn tại của con người, chỉ là một bãi nôn mửa. 
Tiếng acoustic, lại tiếng acoustic - đúng, dường như cả Lament chỉ có mình nó - lại vang lên, rung từng tiếng chuông vào tâm hồn này. Réo rắt theo từng giọt mưa buồn bã. Mây trời màu xám, nặng nề như một chiếc cối đá gông lên cổ ta, rồi kéo trĩu xuống. Và ta lại hét, hét bằng những tiếng man dại, miệng chảy đầy nước dãi cùng máu, đôi tay cào mạnh trên mặt đất như muốn bật móng. 
"Cứu tôi với, đừng hành hạ tôi nữa!" 


Muốn được gào, muốn được khóc. Khóc thật to, khóc cho thỏa, khóc để trôi đi hết nỗi buồn. Nhưng ta không thể, ta là thằng đàn ông, ta không được khóc. Mưa rào một trận, to, nhưng không lâu. Còn ta, chỉ như cơn mưa dầm ngoài kia, nhỏ bé, nhưng âm ỉ từ ngày này qua ngày khác. 
Cuộc đời, chỉ như một chuyến xe tang, đi mãi. Để rồi những giấc mơ chôn chặt dưới đáy quan tài. 
Ta lặng lẽ nhấm nháp ly cà phê đen với vị đắng nghét trong cổ họng. Và sau đó ta lại lang thang trong mưa... 
Đi mãi, đi để quên cuộc đời này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét