Trang

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Nhảm

Viết tí kỉ niệm chuyến thăm Hà Nội ý mà
----
1. Có cái gì đó không biết gọi là gì

Mình thích hệ thống xe bus Hà Nội, nhiều tuyến, tần suất lớn và cứ đến điểm là dừng. Hầu như tuyến nào cũng đông, không bám chẳng lo ngã. Cơ mà nhấc 1 chân thôi e rằng tí không còn chỗ mà đặt lại. Đối tượng hành khách phần lớn là sinh viên, phần còn lại thì đa dạng bao gồm người dân đi làm đi chơi, người từ tỉnh khác đi bến xe và người đi kiếm ăn.
Theo thống kê sơ sơ của mình thì dù sinh viên là thành phần xã hội nghèo nhất trên xe nhưng có công giúp đỡ đối tượng đi kiếm ăn này nhiều nhất. Mình cũng đã từng cống hiến cho các gã 2 chiếc điện thoại cục gạch. Ai muốn nghe chi tiết vụ cống hiến nao mình kể cho nghe.
Trở lại cái xe bus. Hôm trước lên Hà Nội, thấy xe bus dạo này thoáng hơn ngày xưa. Ờ thì chắc xăng giảm giá hay số lượng xe tăng lên hay tại tạm thời số lượng sinh viên chưa được tuyển đủ thì mình không rõ. Chỉ biết là... không phải đứng rồi.
Trên xe có anh chàng khuyết tật đội mũ bảo hiểm và đeo chiếc cặp laptop cũ. Anh mang theo 1 cái rổ nhỏ và... đi xin tiền hành khách. Mình chả phải đa nghi nhưng cái bộ dạng của anh, chính cái mũ của anh đã tự tố cáo anh rùi. Anh ta đi lại theo kiểu dặt dẹo, nói thì ê a lí nhí. Vâng. Rất đặc trưng và rất ghét. Đặc trưng vì hình như cứ đi xin là người ta đều nói giọng ấy. Ghét thì là do quan điểm của mình thôi. Mình cho rằng ăn mày thì cũng phải ăn to nói lớn. Xin cũng cứ đường hoàng mà xin. Bao nhiêu năm sống ở Hà Nội, rình mò nhòm ngó cuộc mưu sinh nơi vỉa hè mình biết nó là một nghề nhưng là cái nghề không dành cho những người còn khả năng lao động trừ phi gã đã vứt phéng đi cái liêm sỉ của gã. Khi đó không gọi là đi xin bố thí nữa mà gọi là lừa đảo. Tất nhiên mình bị lừa nhiều rồi :))
Anh phụ xe bắt đầu lên tiếng khuyên các hành khách... đừng hành động gì cả. Khà khà.
Có điểm dừng là có khách mới. Có khách mới là gã lại đứng lên vác rổ đi ê a lí nhí. Mình mà là anh phụ xe chắc mình nhờ gã đi thu vé hộ quá vì gã tia khách quá nhanh. Quả thật mình ngồi được 4-5 chặng xe mình thấy muốn đứng dậy nện cho gã một trận xem gã có thật yếu đuối như cái bộ dạng của gã. Gã mà yếu thật mình thề mình mang gã về nuôi.
Anh phụ xe vẫn tiếp tục nói, anh nói đủ thứ, nói người đáng được giúp đỡ thì như thế nào, nói cách giúp đỡ đúng đắn là như thế nào, nói đông nói tây.
Và gã đã xuống xe.
Và mình không kết luận thêm gì nữa :v

2. Văn hóa bán hàng

Từ ngày bị ốm tự dưng mình thích đọc về y học. Hôm ấy mình đi làm xét nghiệm bên viện đại học Y, lúc về ngó thấy hiệu sách thế là tạt vào rất khí thế. Khi đặt được 2 chân trọn vẹn vào gian sách thì chủ quán hỏi cháu tìm sách gì. Mình vẫn như mọi khi chả tìm gì cả cứ xem, thích thì lấy thôi. Mình cũng bảo bác như vậy. Bác bảo đi mua sách thì phải biết sách gì chứ, rùi hỏi mình có học y không. Mình bảo không. Thế là bị đuổi :))
Bác bảo sách ở đây toàn giảng viên, tiến sĩ đọc, sinh viên y đọc còn thấy khó huống chi là mình. Mình chào bác rùi đi, trong lòng tất nhiên không khỏi thấy ấm ức.
Có thể hàng hóa khác nhau thì văn hóa bán hàng cũng khác nhau. Sách khác với đồ ăn khác với quần áo. Người bán sách lâu năm và tâm huyết đôi khi người ta quên đi cái việc bán mà chỉ còn cái việc gần gần như chuyển giao tri thức. Sách tốt thì giao cho người xứng đáng. Nếu bác ấy nghĩ vậy thì tốt quá, cơ mà mình đã kịp đảo qua 1 lượt, sách hiệu này chủ yếu là sách giáo trình. Đã là giáo trình thì đối tượng chủ yếu là sinh viên chứ ai. Và mình cũng tự tin là không có lí do gì mà mình không đọc được. Vậy là cái suy nghĩ loại trừ khách hàng theo kiểu không chuyên môn thì không hiểu, không hiểu thì không lấy của người bán hàng đã làm mất đi 1 khách hàng rất ngu ngơ trung thành và màu mỡ. Mất mình thì sẽ mất cơ hội có được những khách hàng khác và cứ thế cứ thế cứ thế...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét