Trang

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015

Bụi...

Sáng hôm nào đó trời vương chút lạnh, mưa bụi bay, lá vàng rơi xào xạc.
Hình như ngày nghỉ. Đường vắng teo. Cảm giác như mỗi mình lang thang ngoài phố.
Đi ngang. Đi dọc. Loay hoay. Tiến và lui. Nhìn ngơ ngác. Cái cảm giác mông lung, lạc lõng như rớt vào một thế giới quen lắm mà không nhận ra...
Chới với.
...
Ờ.
Thì ra ta đã lỡ quên đi tự lúc nào rồi...
...
Kỉ niệm nào rộng khắp mênh mông?
Để nỗi nhớ cứ bềnh bồng ngơ ngác
Anh đi tìm em giữa trời rệu rạc
Giữa một đời ngột ngạt...
Vết đau thương.
.
.
Sao em mãi miên man màu rêu cũ?
(thơ Người bán hoa cúc dại)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét