Trang

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

Vui tí thui mà

Dạo này mình rảnh.
Nên mình viết nhiều.
Viết xong lại thấy mình rảnh quá.
Hê hê.
Quên. Chưa chào Quốc Khánh ạ. Cháu đi học để hưởng ứng đây ạ :D

P/S: Ngày xưa xưa lắm mình có cái bàn học 1 ngăn. Bố bảo bé thì chỉ dùng bằng ấy là đủ. Mình bày đủ thứ. Sách vở thì ít chứ những thứ ngụy trang sách vở thì vô kể, cả đồ chơi nữa. Ha ha. Mình nhét vải vóc rùi màu rùi đất dao kéo kim chỉ búp bê voi lợn bóng đèn dây điện hầm bà là đầy ngăn bàn. Bố hỏi thế mày học ở đâu? Chả lẽ mình lại bảo bố là làm gì có gì để học? Mình chỉ lên giường vứt chi chít đồ chơi chiếm nửa cái giường bảo con học trên ấy.
Hôm sau, bố lấy bản lề nối to cái mặt bàn của mình ra. Rùi được vài hôm, mình lại thấy nó không đủ.
Chị mình học xong, cho mình thêm cái bàn. Rồi sự việc cứ êm đẹp được vài hôm là lại đâu vào đấy.
Bố bảo tao nghĩ mày phải ngồi cái bàn 6 ngăn. Nói thế thôi chớ bố mặc kệ mình rồi =)).
Sau mình lên Hà Nội học. Mới về thăm nhà lần đầu đã thấy em bàn 1 ngăn của mình được cưa chân ngắn xuống rùi gắn thêm cái đầu máy vắt xổ cho chị gái. Cái bàn của chị cho mình thì mục chân nên giải tán nó luôn (Ôi đồ chơi của tôi, các tác phẩm nghệ thuật của tôi). Thế là hết chỗ để ngồi.
Tính ra đến giờ cũng 7 năm rùi mình mới ở nhà. Nhanh thiệt. Mình về mình biển thủ ngay của bố cái bàn dự phòng mang làm của riêng. Lâu lắm. Thấy nhớ cái cảm giác ngồi tại góc là của riêng mình. Ánh đèn, sách vở, giấy bút. Cơ mà chả có thứ gì để bày nữa rùi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét